Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
Luật Nhân Quả – còn được gọi là nghiệp báo – là một nguyên tắc phổ biến dạy rằng mỗi suy nghĩ, lời nói và hành động đều tạo ra một chuỗi hậu quả. Không có gì xảy ra một cách ngẫu nhiên; mọi trải nghiệm đều là kết quả của những hạt giống chúng ta đã gieo. Trong loạt chương trình này, chúng ta khám phá những câu chuyện có thật về những cuộc đời được chuyển hóa qua những bài học về nghiệp báo. Những câu chuyện này cho thấy làm thế nào mà nhận thức tâm linh, sự ăn năn,và lối sống đạo đức lại có thể thăng hoa linh hồn và định hình lại vận mệnh. Câu chuyện đầu tiên xảy ra vào năm 2019 và được một Phật tử tại gia kể lại, người này đã chứng kiến hậu quả nghiệp báo đau lòng mà cặp vợ chồng tên Tuấn và Hoa phải gánh chịu. Hai người mở một quầy bán trái cây gần nhà của vị Phật tử. Ban đầu, dường như không có gì bất thường - chỉ là một cặp vợ chồng chăm chỉ kiếm sống lương thiện. Nhưng khi câu chuyện dần hé lộ, thì rõ ràng là có nhiều điều hơn thế nữa ẩn chứa bên dưới bề mặt. Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên đi ngang qua đó, trước cửa hàng, một tấm biển gỗ nhỏ được dựng lên, đề mấy chữ nguệch ngoạc: “Gà vừa giết, bán ngay”. Bên dưới tấm biển là những chiếc lồng sắt chật chội nhốt năm, bảy con gà trống, lông óng ánh dưới ánh nắng, đôi mắt tròn xoe nhìn ra ngoài như đang chờ đợi điều gì. Tiếng gà cục tác vang lên mỗi khi có người bước tới, nhưng chỉ vài phút sau, âm thanh ấy thường kết thúc bằng một tiếng ực ngắn ngủi, rồi im bặt. Mọi sinh linh trên thế gian này, dù nhỏ bé đến đâu, cũng đều do Thượng Đế tạo ra và sở hữu một linh hồn – với quyền sống bẩm sinh. Chính vì vậy, vị Phật tử tại gia không khỏi cảm thấy xót xa mỗi khi đi ngang qua và chứng kiến cảnh khổ đau hằng ngày của người-thân-gà, chết trong đau đớn và thống khổ. Mạng sống của họ bị tước đoạt không chút thương xót, bị hy sinh dưới bàn tay lạnh lẽo của Tuấn với danh nghĩa kiếm sống cho gia đình. Tôi nghe thấy tiếng gà kêu thảm thiết, một âm thanh sắc nhọn xé toạc không gian yên tĩnh. Tôi dừng lại, bất giác nhìn sang anh Tuấn đứng đó, tay trái nắm chặt cổ một con gà trống lông vàng óng, tay phải cầm con dao sáng loáng. Con gà giãy giụa dữ dội, đôi cánh đập loạn xạ, nhưng chẳng thể thoát ra. Chỉ trong tích tắc, lưỡi dao lia ngang, một dòng máu đỏ tươi phụt ra, rơi xuống nền xi măng loang lổ, tiếng kêu tắt lịm. Nhưng điều khiến tôi lạnh người hơn cả là khuôn mặt anh không một chút cảm xúc, không một cái nhíu mày hay cái chớp mắt. Anh làm việc đó như một cái máy, như thể sinh mạng vừa bị anh tước đi chẳng đáng để bận tâm. Sau khi chứng kiến hành động lạnh lùng của Tuấn hết lần này đến lần khác, vị Phật tử từ bi này cuối cùng đã quyết định đến gần anh. Với sự quan tâm chân thành, ông đã đưa ra vài lời khuyên nhẹ nhàng, hy vọng sẽ đánh thức ngọn lửa từ bi tiềm ẩn vẫn còn ẩn sâu trong trái tim Tuấn. “Anh Tuấn, tôi nói điều này không phải để dạy đời, nhưng anh giết gà nhiều thế, không sợ nghiệp báo sao? Phật dạy rằng mọi sinh vật đều có linh hồn. Giết chúng là gieo nhân xấu đấy”. Anh Tuấn ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt sắc lạnh, chợt lóe lên một tia khó chịu. Anh cười khẩy, giọng trầm trầm: “Chú nói chuyện mê tín quá. Tôi giết gà để kiếm sống, chứ có giết người đâu mà sợ. Nhân quả gì chứ? Tôi chẳng tin!” Mặc dù vị Phật tử đã nhẹ nhàng khuyên bảo Tuấn nhiều lần, nhưng anh vẫn không hề lay chuyển. Tuy nhiên, vị Phật tử hiểu rằng Tuấn không phải là người tàn nhẫn, mà chỉ là gánh nặng trách nhiệm chăm lo cho gia đình, và khi làm như vậy, anh đã vô tình tạo ra nghiệp sát sinh nặng nề. Tuy nhiên, theo luật nhân quả vi tế, nghiệp sát sinh không chỉ phát sinh từ chính hành động đó, mà còn từ một tâm hồn bị che mờ bởi sự vô minh và thờ ơ với nỗi đau khổ của những chúng sinh khác. Trong trạng thái thiền định sâu, vị Phật tử đã trải qua một linh cảm đau đớn – một linh cảm báo trước một thảm kịch sắp xảy ra. Trong cơn mộng mị, tôi thấy mình đứng trước cửa hàng trái cây, nhưng không phải khung cảnh quen thuộc ban ngày. Trời tối đen như mực, không một bóng người. Bất chợt, một con gà trống khổng lồ xuất hiện ngay giữa khoảng sân nhỏ. Nó to lớn gấp mười lần những con gà bình thường, lông đỏ rực như lửa. Đôi mắt tròn xoe sáng rực trong bóng tối, nhìn thẳng vào tôi. Tôi muốn chạy, nhưng chân như bị ai giữ chặt, không nhúc nhích được. Con gà không cục tác, không giãy giụa, chỉ đứng im, đôi mắt đỏ rực như xuyên thấu tâm can tôi. Rồi nó cất tiếng, không phải tiếng gà gáy, mà là giọng nói trầm trầm, rõ ràng, như của một con người: “Hắn sẽ trả giá bằng chính đôi chân của mình. Máu đã đổ, nợ phải trả”. Theo lời Phật dạy, sự hoài nghi về luật nhân quả tự thân nó cũng là một dạng vô minh, bởi vì nghiệp vẫn vận hành dù chúng ta có tin hay không, cũng như trọng lực vẫn tiếp tục tác động ngay cả khi chúng ta quên mất sự tồn tại của nó. Sau khi trải qua giấc mơ tiên tri kỳ lạ đó, người Phật tử tại gia chỉ còn biết thầm cầu nguyện cho Tuấn được thức tỉnh trước khi quá muộn. Nhưng khi nghiệp đã chín muồi, thì hậu quả tất yếu sẽ theo sau. Vào mùa đông năm 2023, Tuấn bị tai nạn nghiêm trọng khi đang trên đường đi giao người-thân-gà cho một khách hàng. Anh Tuấn nằm trên giường bệnh, mặt tái nhợt, đôi chân băng kín nhưng vẫn loang lổ máu đỏ thấm qua lớp vải trắng. Bác sĩ nói với tôi rằng, anh bị gãy xương đùi nghiêm trọng, cột sống cũng tổn thương nặng, họ đã cố gắng phẫu thuật nhưng khả năng anh đứng dậy được gần như không còn. Anh bị liệt từ thắt lưng trở xuống, có lẽ mãi mãi. Sau tai nạn, cuộc sống của Tuấn và Hoa rơi vào vòng xoáy đau khổ. Một mình, Hoa gánh vác gánh nặng chăm sóc chồng, lúc này đang nằm liệt giường. Cô phải bán hết tài sản của gia đình để trả tiền viện phí và thuốc men cho chồng. Nghiệp tước đoạt mạng sống là một trong những gánh nặng lớn nhất – nó không chỉ gây hại cho cá nhân, mà còn cho cả những người liên quan đến đồng tiền không trong sạch, giống như Hoa và đứa con nhỏ của họ giờ đây cùng chịu đựng nỗi đau với anh mỗi ngày. Một ngày nọ, tràn ngập cảm giác tội lỗi và hối hận, Tuấn bày tỏ mong muốn được gặp vị Phật tử tại gia. “Chú, tôi sai rồi”. Anh nói, nước mắt lăn dài trên má. “Tôi không nên giết chúng, không nên xem thường nhân quả. Giờ tôi tin rồi… nhưng muộn quá rồi!” “Đêm qua, tôi mơ thấy một người đàn ông mặc áo đen, mặt không rõ, đứng ở góc phòng. Ông ta không nói gì, chỉ chỉ tay xuống chân tôi rồi cười. Tiếng cười đó không giống người, nó vang vọng như từ dưới đất lên. Rồi ông ta nói: ‘Đây mới chỉ là khởi đầu, máu chưa đủ, nợ chưa xong’. Tôi giật mình tỉnh dậy, nhưng cái lạnh từ giấc mơ ấy vẫn bám lấy tôi như có thật”. Tôi nắm tay anh, cố nói bằng giọng bình tĩnh: “Anh Tuấn, giờ anh đã nhận ra, vẫn chưa muộn đâu. Anh hãy thành tâm sám hối, niệm Phật, cầu xin tha thứ. Những gì anh gieo, anh phải trả, nhưng lòng ăn năn có thể hóa giải phần nào”. Anh lắc đầu, nước mắt rơi nhiều hơn: “Chú không hiểu đâu. Tôi cảm thấy nó rồi! Cái chết không phải là hết. Tôi sợ kiếp sau còn tệ hơn bây giờ. Tôi giết bao nhiêu con gà… Tôi nợ bao nhiêu mạng… Làm sao trả hết được?!” Khi chúng ta chứng kiến sự nhận thức đau đớn của Tuấn về hành động của mình, chúng ta được nhắc nhở rằng sám hối phải đi kèm với sự thay đổi thực sự. Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư (thuần chay) thường nhấn mạnh rằng mặc dù lòng ăn năn chân thành là điều cần thiết, nhưng nghiệp quả của việc sát sinh là vô cùng to lớn, và chỉ có sự hoàn toàn chuyển hóa lối sống mới có thể thực sự giúp chúng ta vượt qua nó. Sư Phụ đã từng ưu ái giải thích tầm quan trọng của việc ăn thuần chay trong nội dung này: Bây giờ, khi quý vị bắt đầu quay đầu và niệm Hồng Danh của chư Thánh hay chư Phật, và tất cả các câu chú của chư Phật, thì xin hãy ăn thuần chay. Tại vì nếu là người thuần chay, quý vị sẽ câu thông nhiều hơn với sự sống, không phải với cái chết, không phải với sự sát sinh. Nghiệp sát sinh vô cùng nặng nề. Và dù quý vị thành tâm niệm Phật nhưng không có đủ thời gian để tích lũy năng lượng linh thiêng và thăng hoa này, thì rất khó dùng năng lượng ít ỏi đó để đạt đến Cõi cao hơn, Cảnh giới cao hơn của chư Phật và chư Thánh. Vì vậy, quý vị phải ăn thuần chay vì chính mình, không chỉ vì lòng từ bi đối với nỗi đau khổ của người-thân-động vật, mà còn vì chính mình, để quý vị không vướng vào nghiệp sát nặng nề, lôi kéo, phiền toái này, nó sẽ nhấn chìm quý vị, hạ thấp quý vị và kéo quý vị xuống một kiếp sống thấp kém hơn hoặc địa ngục! Chúng ta hãy khắc ghi lời dạy này sâu trong tim. Lựa chọn lối sống thuần chay không chỉ là một hành động từ bi – mà còn là cứu cánh cho linh hồn mình. Mong rằng chúng ta học được từ câu chuyện của Tuấn để mở rộng lòng nhân ái đến tất cả chúng sinh và nuôi dưỡng lòng từ bi trong mọi việc chúng ta làm.