À, bác ấy đó hả? (Dạ.) Bây giờ còn thấy (người-thân-)gà nữa không? (Không thấy nữa rồi.) Không thấy nữa. (Dạ khác hơn.) Thấy chuyện khác hay lắm hả? (Dạ.) Đâu nói nghe coi coi. (Bữa hôm con thiền Tam Địa Môn đó, Sư Phụ.) Ờ. (Con thấy Sư Phụ trong này bay ra, ở trong chỗ cái hang, trong cái động Sư Phụ ở đó. Sư Phụ bay ra thì ngoài này năm cái bông bay vô. Sư Phụ chụp năm cái bông, thì vừa đó có tiên nữ thả mấy cái bông xuống. Chu cha, thơm quá, con ngồi con hít nửa ngày thứ nhì đó. Dạ, dạ.) Vậy hả? (Dạ.) Thường thường ở trong kinh Phật cũng nói vậy đó, chỗ nào có Phật thì nhiều khi tiên nữ cúng dường. (Dạ.) Nhưng mà mình không thấy mình tưởng đâu không có. Phải có bên trong mới thấy được, mình tưởng đâu kinh sách nói chuyện gì đâu hoang đường không, làm gì có tiên nữ xuống cúng dường. Thiệt tình có chứ hả? (Dạ.) Bác thấy rõ ràng rồi ha? Bác làm chứng. (Dạ. Ngày thứ nhì.) Ngày thứ nhì. (Dạ, con thấy ở Tam Địa Môn.) Thấy rõ ràng. Rồi. Vậy thôi. Thì bây giờ quý vị thấy vậy, quý vị biết rằng những cái gì nói trong kinh Phật đều có hết, chứ không phải chuyện hoang đường hoặc là chuyện thần thoại cho con nít nó vui. Có thiệt. (Dạ, cám ơn Thượng Đế với Sư Phụ.)
Tạm biệt. Hẹn gặp lại. Đâu rồi? À, muốn đi theo không? (Dạ muốn, Sư Phụ.) (Đi theo cũng được.) Chào. Ờ, Sư Phụ thích. (Cảm ơn Sư Phụ.) (Gặp được Sư Phụ.) Nhỏ lớn chưa? (Dạ lớn rồi, Sư Phụ.) Có đem lại không? (Dạ có, Sư Phụ.) Đâu, đâu thấy đâu? Mấy đứa con nít đâu? Mấy đứa con nít đâu, đem lại xướng ca chút coi. (Sư Phụ.) Trời, da mặt đẹp quá. (Sư Phụ.) Ồ, cưng đẹp quá. Đẹp lắm. Mẹ cưng hả? Đẹp quá. Ngày mai cưng sẽ có. Được chứ? Ngày mai. Cưng muốn thọ Tâm Ấn vì cái này hả? Không. Bé ăn thuần chay được không? (Dạ được. Thuần chay.) Đẹp quá. (Dạ đã ăn thuần chay từ lúc mới sinh.) Được, được, được. Đẹp quá. (Con muốn không? Con xin Sư Phụ đi. Đừng đeo của mẹ.) Được rồi. Ngày mai. Cô cho bé mượn một lát. Sau ngày mai… Được chứ? Đẹp quá. (Sư Phụ Gia trì.)
Anh chàng đẹp trai. Anh chàng đẹp trai và những cô bé đẹp gái. Biết Sư Phụ không? Thôi, để bé ngủ. Được rồi. Mấy đứa nhỏ ăn (thuần) chay đẹp quá ha. (Dạ.) Con cái dễ thương. (Nhỏ này là đẻ ra ăn [thuần] chay luôn.) Ờ, nhỏ này cũng vậy nè, cũng vậy. (Dạ.) (Dạ, ăn [thuần] chay từ nhỏ tới lớn.) Cha của mấy bé có đến không? Ngày mai cha các cháu sẽ đến. Đôi lúc con hy vọng. Ngày mai, lúc nào đó, hy vọng con có thể bảo anh ấy gặp Sư Phụ. Con sẽ cố gắng hết sức.) Ồ, không cần, không cần. Nếu anh ta không muốn thì thôi. (Con nghĩ anh ấy có thể.) Thôi, nếu anh ta đến gặp bé thì Sư Phụ sẽ gặp. (Dạ con ở Âu Lạc [Việt Nam] mới qua, mong gặp Sư Phụ lắm.) Ờ, vậy hả? Qua đây mạnh giỏi không? (Dạ.) Có công ăn việc làm gì chưa? (Dạ chưa, mới qua tháng rồi.) Ờ, vậy hả? Ráng học tiếng Anh vô. (Dạ.)
Ồ, người này hả? (Dạ.) À, đẹp quá. Cưng tên gì? Biết Sư Phụ không? Sư Phụ là người này. Sư Phụ là người trong hình. Cưng biết Sư Phụ không? Sư Phụ trong này nè. Biết không? Gì đâu la lối um sùm vậy cà. (…) đâu, không thấy (…) đâu hết trơn à. ([…] kìa, […] kìa.) Hồi nãy đứng kia mà hả? (Dạ đây, […] đây.) (Dạ có.) (Dạ đây, con đây ạ.) Trời ơi, cái số gì đâu mà “phước báu nặng nề”. Có vé máy bay rồi mà cũng đi không được hả? Rồi. Được rồi. (Con chúc Sư Phụ ngủ ngon!) Cám ơn, cám ơn. Chúc quý vị ngủ ngon. Hẹn gặp lại. Cám ơn quý vị.
(Sư Phụ ngủ ngon!) Hôn. Ờ, em bé đây hả? Trời, lớn dữ vậy đó hả con? Đây đó hả? (Dạ.) Trời ơi, lớn vậy. Lần nào gặp cũng bao. Lần nào bé gặp Sư Phụ là cứ ôm thôi. Cứ chạy tới ôm Sư Phụ hoài. Lần này bé bị cản đường. Lớn dữ vậy cưng, hả? (Con nữa Sư Phụ, lúc nào con cũng em bé hết đó.) Đi về nói với ba con ăn thịt nó thúi ruột, không có lên Thiên Đàng được. Rồi. Chăm sóc bé nhé. (Dạ.) Không thì bé sẽ bị đè bẹp. Quý vị đi nhẹ nhàng, không thôi mấy em nhỏ nó bị chen, từ từ thôi. Sư Phụ về nha, mai gặp hả? (Dạ.) (Sư Phụ ngủ ngon.)
Bà già khỏe không? (Dạ ngày mai mẹ con lên.) Vậy hả? (Dạ.) Cái chỗ này là đồng tu không có được lại phải không? Mấy người kia không được phải không? (Dạ có một số.) (Có một số người ngày mai truyền Tâm Ấn.) Là có cho lên không, hồi này có lên không? (Dạ có cho lên.) Ờ, Hòa nữa, cũng đi lên. Tạm biệt ha. Tạm biệt ha. Ủa, sao ở dưới này vậy? (Sư Phụ.) (Ở đó đông quá.) Đông quá hả? (Dạ.) (Sư Phụ ơi.) Chào cưng. Quý vị khỏe không? Hai đứa hả? (Dạ.) Đi lên lãnh kẹo, chứ dưới đây đâu có kẹo đâu. (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) OK. Tạm biệt. (Chào Sư Phụ.) Đẹp trai quá.
Sau Nửa Đêm (Ngày 3 tháng 4 năm 1993)
Ồ, không sao. Ổng cởi quần áo ổng đi nhong nhong ngoài đường rồi mấy người thần dân thấy ông vua vậy đâu có dám nói gì đâu, cứ cúi mặt đi tránh. Rồi ông vua ổng tưởng thiệt, mình tàng hình được, ổng cứ càng ngày ổng càng… Càng ngày ổng càng khoa trương cái sơn hà của ổng. Ổng chạy tùm lum. Cái đi ngang qua chỗ kia có mấy đứa nhỏ, mấy con nít đó. Mấy đứa con nít thì nó đâu có sợ gì, mà nó thiệt thà nó nói: “Hô! Ông vua cởi truồng, ông vua cởi truồng!” Chừng đó thì ông vua ổng mới biết là bị gạt. Con nhỏ này cũng vậy, chiều giờ ai cũng khen nó hoài. Lời khen đâu có mất tiền mua đâu. Nó khen nhỏ đẹp hoài làm nó chạy tới chạy lui, nó lượn tới lượn lui hoài. Đẹp gì, đầu giống như cái ca úp lên. Giống cái mũ dừa.
(Nó chê con cũng vậy.) Hả? (Sư cô nhắm mắt, cô không dám chê.) Hả? (Hồi nãy cô không dám chê, mà cô nói: “Sao cái đầu nhà ngươi ngắn quá vậy?”) Tu hành mà còn nói ngoại giao đồ cho mệt. (Hồi nãy sư cũng có khen cái áo của người đó đó.) Ồ, cái tên đó tu hành mà còn vậy đó. (“Sao tóc con ngắn quá vậy?” Giờ ổng không dám chê nữa.) (Không dám nói thẳng.) Thì không dám nói thì đừng có nói. Ai bắt đâu mà nói. Phải không? Không nói thì ngậm miệng, chứ ai biểu nó nói gì đâu mà cũng nói ngắn nói dài. (Vừa rồi cũng khen con mà.) Bà đó cũng vậy nữa. Trời ơi! Tu gì Bồ Tát rồi còn vậy nữa. Khổ ơi! Chỉ có đầu Sư Phụ là đẹp nhất. (Dạ.) Cũng nghe người ta nói. Cũng mấy cái đứa nhỏ mà không dám chê nó nói. Không dám nói bậy nói bạ gì hết. Tua rua. À, cái tóc đó? (Dạ.) Rồi bây giờ hai nhỏ này bắt chước hết đó? Chải hai bên giống y con gái vậy đó. (Nó lấy cái mũ nó tính dán lên luôn.) À. (Bây giờ được nhiều kẹo quá nó lấy xuống đây.) Ờ. Thành ra người ta nói “Phật Tánh” không nam, không nữ hả?
Rồi ông xã ở nhà khóc lóc hả? (Đâu có, ông xã con chờ con ở bên Seattle. Con lái xe với mười mấy người đồng tu.) Không cho ổng lên hả? (Tại ông xin nghỉ được có hai tuần thôi, Sư Phụ.) Ờ. Xuống Seattle thôi hả? (Dạ, ổng xuống Seattle, rồi từ Seattle tụi con lái xe qua Colorado.) (Kỳ này Sư Phụ dễ dầu gì Sư Phụ ở Mỹ, nên đi theo chứ.) Mệt quá đi, mệt. Sư Phụ không có thích đi máy bay, chứ không phải không thích đi thăm đồng tu. Đi mệt quá, rồi cứ đổi từ bên này bên kia, không có kịp thời giờ nghỉ. (Dạ.) Mà thí dụ như Sư Phụ có ở bên đó đi nữa thì cũng nghỉ gì đâu được. (Dạ.) Ở đâu thì cũng đeo theo cả đám. Mà thời giờ ít, rồi người ta ngày nào cũng lại hoài. Không có kịp mà phục hồi cái đời sống bình thường. Nhưng mà không sao, chết bỏ. (Dạ không chết đâu, Sư Phụ.) Không chết, sống hoài hả? Trời ơi! Khổ quá vậy.
Hồi nãy quên kêu bà già “con gà” lại. Bà già “gà” đó. Kỳ này bả không thấy gà nữa, bả thấy Bồ Tát. Thấy tiên nữ rải bông tùm lum. Bông đâu mà rẻ dữ, mà rải nhiều vậy. (Bông giấy.) Bông trên trời rẻ ha? Bà già nói chuyện tức cười. Không thấy (người-thân-)gà. “Con bây giờ không có thấy (người-thân-)gà nữa”. Bả nói vậy phải không? (Dạ.) Hồi nãy quên kêu bả lại. Có kêu không? (Dạ không, Sư Phụ.) Quên nữa. Kêu bả lại là bả gáy hoài. (Bả gáy cho Sư Phụ.) Không sao. Sư Phụ thích bà đó lắm. Nhưng mà Sư Phụ thích bà đó đó. Bả gáy vậy mà vui hả? (Dạ.) Nói thiệt thà. (Thiệt thà quá.) Ờ, nói chuyện cũng giống như trẻ em. (Mộc mạc, Sư Phụ.) Không có phiền phức gì. Bà đó với bà (…), hai người xúm nhau mà gáy chung là thôi đó. Cả nước thức dậy hết. Ngủ không được.
(Bả nói xong bảo: “Con ơi, bà […] nay có bạn rồi đấy”.) À, có bạn. (Sư Phụ nói làm con mắc cỡ quá.) (Bữa nay Sư Phụ thấy con đẹp ha, Sư Phụ ha?) Đẹp gì đâu mà, giống cái nồi úp lên. (Rõ ràng.) Nồi mà cái nồi này úp ngược, còn cái nồi kia là úp xuôi. (Con nói với ông chồng con chở con đi uốn tóc để đi đón Sư Phụ.) Ai chà! (Cho con đẹp đẹp chút để đi đón Sư Phụ.) Càng uốn càng xấu. Ai biểu uốn chi vậy? Bữa trước không uốn còn đỡ chút. (Kỳ sau con để dài.) Không sao đâu. Nói giỡn chơi mà. (Dạ.) Không uốn cũng đẹp như thường. Phải không? (Dạ.)
(Ông Mỹ mà bữa đi học 4.000 ông sư rồi mà sau gặp Sư Phụ theo đó, ổng té xuống hồ, ổng lôi con xuống luôn…) Hả? (Ông Mỹ mà bữa mà...) À, ông đó đó. Ờ, ờ. (Dạ ông đó đó.) Lôi người xuống nước luôn? (Dạ. Về ông...) Rồi có thay quần áo kịp không? (Ướt hết luôn.) Mà ướt hết rồi... (Con thấy rằng là khi mà ổng kéo xuống là con thấy cái tay giống như tay Sư Phụ vậy đó.) Vậy hả? (Mà con năm nay là 61 tuổi là “năm tuổi” đó. Sư Phụ gia trì rồi mà con về không có bệnh hoạn chi hết.) Không có bệnh gì hết. Ờ, chứ không thôi... (Mà khi sáng nay, con gọi điện đó, con định tắm rồi chạy ra cái là nó cũng…) Ờ. (Có hôm nó tắm buổi tối 10 giờ đêm mà nó không bệnh gì hết, mà khỏe lắm.) Toàn thân tắm nước cam lồ hết. (Mà cái ông Mỹ ổng trốn đâu mất.) (Con chọc vụ đó hoài.) Khoái quá nhảy xuống hồ nước. (Chết rồi Sư Phụ cứu.) May mà nó không phải biển, chứ không thôi nhảy xuống là nhảy luôn. Đi Niết Bàn luôn.
(Cái bà Hà đó, bả nói: “Trời ơi!” Bà mà thấy Sư Phụ là Đức Giê-su) Tái sanh. (tái sanh đó. Bả nói trời ơi, bả muốn chạy, bả muốn té sao mà lại không té vậy trời.) Muốn té mà té không được hả? Gặp mấy người Âu Lạc (Việt Nam) cũng vui hả. Người này nói này, người kia nói kia. Cái bà Hào bả nói chuyện tức cười muốn chết. Bả nói nửa tiếng Âu Lạc (Việt Nam), tiếng Anh, cười muốn chết luôn. “Con thấy cái bàn tay rồi nó cho con một cái ly đó Sư Phụ, rồi cho con uống nước ở trỏng”. Nhớ không? (Dạ nhớ.) Bả nói vậy đó. “Con thấy cái bàn tay rồi nó cho con một cái ly đó”. Cái ly. Rồi bây giờ bả đâu mất rồi? (Dạ ở Hawaii.) Hawaii hả? (Dạ.) Bả người ở đó, ở Hawaii hả? (Dạ. Không có ở đây hả?) Tức cười, bả nói chuyện vui quá. Tối ngày chạy tới, chạy lui giống người điên: “Con thương Sư Phụ! Con thương Sư Phụ!” (Bà ấy giống cô [...] mẹ của sư [...], con có từng ghé.) Ờ, vậy hả? (Thấy giống.) Ờ, hơi giống giống ha.
Hồi nãy cũng kêu cho (…) lại mà đâu có lại đâu. Mất tiêu rồi, đi đâu mất rồi. Có ở ngoài kia không? Ở ngoải còn ai nữa không? (Có hộ pháp ngoài đó, Sư Phụ.) Vậy thôi, thôi không sao. Nhỏ con nít hồi nãy mập mập con ai vậy? (Con bé [...], Sư Phụ.) À, con của (...) hả? Mập bự vậy đó? (Dạ.) Thiệt không? Ờ, thôi cho nó vô đi. (Nó chờ ở xe, Sư Phụ.) Thôi kêu vô. Ngủ rồi hả? (Chắc có lẽ đang ngồi ngoài xe.) Sao nãy hỏi không ai biết nó con ai hết trơn vậy? Hỏi hoài không ai nói hết. Thôi ra kéo đầu nó vô đi, biểu giờ không có được ngủ. (Không có, Sư Phụ ơi.) Không có hả? Kêu nó vô cho nó ăn kẹo (thuần chay). Để không thôi mai nó ngủ nó nằm thấy ác mộng.
Photo Caption: Bánh Khoai Mì Nước Dừa Tự Làm > Có hương vị thật tuyệt hảo!!! (đều là thực phẩm không đau)











